Từ khóa
Danh mục |
18-11-2016 23:04
Ngày trước tôi không hút thuốc một mình, lúc nào thấy vui với bạn bè mới hít khói vào phổi, ngửa cổ nhả khói lên trời thấy toàn những tán cây rộng, bất giác “tỉnh” trong giây lát, thấy giữa câu chuyện vui của tất cả mọi người là một thứ tình cảm anh em tôi thực sự coi trọng. Giờ thì tôi hút thuốc chủ yếu vào những buổi chiều một mình khi xong việc sớm. Ra khỏi nhà với trong túi thủ sẵn bao thuốc hoặc hộp mini cigar. Lặng lẽ chọn một cái góc nhẹ nhàng ở một chốn bình yên ngay giữa thành phố, từ từ ngắm xe đi chầm chậm trên đường, lật từng trang sách, cười ngặt nghẽo trước giọng văn của một lão tác giả đê tiện mà một cô gái bảo rằng đấy sẽ là hình ảnh của tôi khi trung niên, chêm vào giữa đấy là những hơi thuốc chầm chậm. Kéo khói vào miệng rồi chầm chậm nhả ra để tận hưởng cái mùi thơm của cigar.
CHUYỆN HÚT THUỐC VÀ UỐNG RƯỢU CỦA ĐÀN ÔNG PHẦN 2
Tôi không cần phê nicotine, nếu chọn say tôi thà say rượu với say vị đằm của một người đàn bà trưởng thành.
Việc độc thân với khói thuốc không khó chịu đến thế. Đặc biệt là khi tôi nhận ra vì sao lại có nhiều người thích một mình hút thuốc. Mọi người hay thiếu tự tin khi một mình giữa đám đông. Những người hút thuốc thì không, họ thoải mái tận hưởng từng hơi thở của mình, mặc kệ xung quanh trong một sự bình thản. Đâu đó vẫn có những gã trai bàn tán rằng một cô gái ngồi một mình hút thuốc trong bar rất hấp dẫn. Tôi thì quan tâm hơn đến chuyện họ sẽ làm thế nào để quyến rũ một con người quyến rũ.
Người ta bảo ở thành phố này vẫn còn đọng lại rất nhiều chất Pháp, cả lối tận hưởng cuộc sống mà người Pháp và người Hà Nội cùng có chung. Tuy nhiên, ra đường không phải lúc nào cũng thấy những người hút thuốc bằng cái khoái cảm bình thản đấy.
Tôi cũng không mất công phân biệt rằng đâu mới là những người hút thuốc “thật sự”. Bởi vì với tôi, thuốc lá là một trong những thứ hiếm hoi thể hiện sự bình đẳng ở cái đất nước cộng sản này. Giống như bóng đá, trên sân thì ông trưởng dự án cũng có thể gào lên chửi ông phó tổng tập đoàn rằng “Đm, đá đấm thế à?!” trong lúc phấn chấn. Ở đây, đàn ông chia nhau lửa. Ít khi thấy họ chia sẻ thứ tình cảm nào giản dị và đại đồng đến như thế. Người ta hút thuốc khi uống rượu, anh này anh kia hút thuốc với nhau khi uống bia, ở vỉa hè chỗ thiên hạ tọng trà chanh, trà đá, đám thanh niên cũng cùng hút thuốc. Thuốc lá có một sự giản dị và đại đồng giống như bia.
Tôi thích từ đại đồng, giờ con người ta chỉ vì khác nhau mà xa nhau nhiều quá. Xã hội lạnh lẽo. Không biết đối thoại.
Có những lúc tôi ngồi trên ban công, nghe tiếng thành phố chạy rầm rầm bên dưới, vẫn bỏ điếu thuốc xuống, dập đi, để mà hít đầy một phổi ôxy của thành phố. Xét cho cùng, với tôi, hút thuốc vẫn là một thứ thuộc về hơi thở. Tôi sẽ tận hưởng nó theo một cách này hoặc một cách khác. Cả những ngày đông, tối trời có sương lạnh, tôi vẫn ngồi nhìn qua cửa sổ của quán, điềm nhiên hút thuốc ngay cả lúc nhận ra những ngón tay đang cóng. Tôi không nghĩ hơi thuốc làm cho con người ta ấm lên. Chỉ là lúc ấy thấy rằng hơi thuốc vỗ vai mình tận hưởng cái lạnh của Hà Nội tốt hơn. Hà Nội thì phải lạnh, không lạnh không phải Hà Nội.
Tôi thỉnh thoảng vẫn thích say sưa với bạn bè. Tôi thừa nhận chuyện đấy và không thấy xấu hổ. Đương nhiên là tôi không say xỉn đến mức lè nhè rồi cho cún xơi chè trên vỉa hè. Chẳng vui gì cái cảm giác đấy và cái mùi của nó thì kinh khủng. Được cái bạn tôi cũng nhiều gã thích uống rượu nên hôm nào hứng có thể tụ tập ở nhà tên nào đấy khui một (vài) chai. Hoặc là đến quán của bạn rồi để người nhà tự do pha rượu cho anh em uống. Tôi không thích cái kiểu rượu họ bán trên sàn lắm. Chơi với mấy bạn nhập rượu mới biết chỗ đấy người ta bán mấy chai Chivas lởm khởm giá nhập trăm rưỡi với giá một triệu. Đi chơi vui ai cũng muốn rút ví, nhưng mà cảm giác đau đầu với nhanh biêng khi uống rượu rởm thì rất đáng ghét.
Giai đoạn này tôi thích làm mọi thứ một mình. Khóa trái cửa phòng, viết lách, sắp xếp các thứ một mình. Kết thúc một ngày sớm lại cầm theo cuốn sách và cuốn sổ ngồi cafe hút thuốc một mình. Ngày các đôi thi nhau phi ra đường và phi lên giường cũng ngồi uống rượu và nhả khói thong thả trong tiếng nhạc nhè nhẹ gần như im lặng. Một mình tận hưởng cái sự cô quạnh cô đặc trong cả khói thuốc lẫn vị rượu đấy.
Mà tôi ngồi một mình cũng chỉ thích uống Whisky hoặc các loại có base từ Whisky. Gu ăn uống của tôi cố định, nên trong lúc vô thức cứ thích tìm những thứ quen thuộc mình thích, lại còn khảnh, nên lâu lắm tìm được cái gì ưng ý là y rằng sẽ gọi thật nhiều.
Rượu nào cũng có tính cách của nó, nhưng mà tôi ưng nhất vẫn chỉ Whisky vì nó giống mình. Xin lỗi, tôi hơi có phần yêu bản thân. Whisky cần thời gian để trưởng thành, hệt như đàn ông. Whisky không phải lúc nào cũng dùng để pha những loại cocktail uống để vui như Tequila hay Rum, nó thích hợp nhất là để trầm ngâm một mình, cũng như đàn ông. Ngồi một mình, uống rượu sếch như các cụ thì tôi chưa đủ tuổi, mặc dù vậy ngồi cạnh ly Whisky, từ từ ngửi mùi rượu, từ từ pha thêm chút nước lạnh vào ly thì tôi ưng. Lúc còn bạn gái với một đống công việc ngập đầu thì chẳng có lúc để mà cho bản thân những cái thú thi vị như thế. Tôi thích từ cái cách người ta pha màu thời gian vào Whisky, cho đến cả cái cách nó hiểu lòng một người đàn ông với hàng lông mày đang trầm xuống, lặng lẽ để khói đặc bay qua mắt.
Tôi không rõ đấy là tôi hạnh phúc khi độc thân thế này hay là tôi biết tô màu để cuộc sống một mình của mình trở nên thú vị.
Được say nhiều hơn mới nhận ra rằng uống say rất là thích, cả cơ thể lâng lâng trong cái men ngọt ngào đấy. Rượu mạnh ngấm có thể làm chân lảo đảo nhưng mà thần trí thì vẫn đủ để hành xử đúng mực, không làm mấy trò con bò mà sáng hôm sau phải xấu hổ. Tôi say rượu hay say cỏ thì cũng đều cười như một đứa trẻ. Ít nhất tôi vui vì biết ở cái phần gần tiềm thức ấy, tôi hạnh phúc chứ không phải buồn rầu khóc lóc khi say. Làm việc chăm chỉ cả ngày rồi tối đi uống, chiều chuộng cho bản thân cái quyền tận hưởng, để rồi ngọt lịm, lim dim, lảo đảo về giường ngủ thật ngon là một sự trọn vẹn khá thú vị.
Hồi trước khi còn chưa hút thuốc và uống rượu, tôi hỏi ông anh vì sao họ thích nhậu và uống rượu. Ông ấy hỏi tôi không thấy vui sao. Rõ ràng là tôi không thấy vui khi cứ nốc vodka Hà Nội. Nhưng mà câu chuyện về các gã say được kể vào ngày hôm sau thì lắm thứ vui thật. Có lẽ đấy là điều mà ông sếp tôi ám chỉ.
Và cuối cùng, cái sự lịch thiệp của đàn ông hút thuốc thể hiện ở cái việc sẵn sàng dập thuốc và xin lỗi nếu người bên cạnh không chịu được khói. Sự ăng lê của đàn ông uống rượu là vẫn tỉnh táo để đưa một quý cô đang say lử (chẳng biết vì rượu hay vì đàn ông quyến rũ) về tận nhà.
Chuyện sau đấy tùy thuộc vào mối quan hệ của cả hai. Tôi thì biết là lúc say con người mình thuần cảm xúc nên rất dễ bị phụ nữ dụ. Thế nên giai đoạn độc thân và vẫn còn muốn độc thân, tôi chủ trương uống rượu với đám bạn hoặc uống rượu một mình. Nếu có cô nàng nào tôi thích, hẳn tôi đã rủ cô ấy đi uống cocktail, không phải để chuốc say ai đó, chỉ là để rượu ngon làm câu chuyện thêm ngọt, và để cái gã lãnh cảm sắt đá như tôi dũng cảm mà lãng mạn hơn.
Đưa một cô gái đang say lảo đảo được về đặt mình êm ái lên giường cũng là chăm sóc. Mà cái chuyện chăm sóc, vốn xuất phát từ mong muốn được nhìn thấy người kia hạnh phúc. Cái phần ấy vốn nằm trong máu của mình nên tôi cứ thản nhiên làm. Ai say cũng biết cảm giác khi thả mình rơi xuống giường nó sướng đến thế nào. Tôi biết cô ấy sướng, coi nó như đổ thêm một tầng cảm xúc nữa cho cái ly tình mà cả tôi và cô ấy uống đêm nay, thêm say, thêm vui, thêm đầy một chút gì gì đó trong góc tối con tim.
Lúc phê hôn thích lắm… Cả cơ thể sẵn sàng để được chìm vào nhau. Tôi xin dừng chuyện này lại ở đây vì những thứ hay nhất chỉ nên dành cho hai người.
(Có khi tôi nên đổi tên phần 2 thành Nhật ký hút thuốc và uống rượu của chính tôi.)
Theo Manup
CÁC BÀI MỚI HƠN
CÁC BÀI CŨ HƠN